Trang tin từ LHSVN.com.vn

Trang tin từ LHSVN.com.vn
CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI LHSVN.com.vn.

Thứ Ba, 31 tháng 5, 2011

NGƯỢC ĐỜI

Mải nói chuyện với anh bạn lâu ngày không gặp từ Việt nam qua, tôi bất thình lình phải phanh gấp để nhường cho một bà tây lặc lè đi qua đường trên cái vạch giành cho người đi bộ. Bà ta đi trước mũi xe chúng tôi, mắt lườm giận dữ, miệng còn lẩm bẩm chửi gì đó. Anh bạn tôi thốt lên, đúng là bọn tây này NGƯỢC ĐỜI.

Anh bạn tôi cứ lắc đầu mãi, ai đời trên đường xá của mấy chú tây này, thằng nhỏ nhất lại là thằng có quyền to nhất. Ông xe kamion phải đi nép nép ở dải ngoài, nhường cho chú xe con đi nhanh hơn. Ô tô thì lo tránh mấy thằng xe đạp, dừng lại cho mấy chú đi bộ qua đường trước. Nhỡ có quên thì lại bị mắng. Chả bù cho ở VN ta, mấy ông già đi bộ qua đường cứ giơ tay lên trời, quờ quờ xin vài bước, chỉ thiếu nước chắp tay vái mấy anh thanh niên đi xe máy nhường cho qua.

Nghe đâu có những cụ sáng từ bên này phố qua bên kia mặt phố uống nước chè với bạn bô lão, nhưng chỉ đến chiều tối vãn vãn xe mới dám về lại nhà mình. Trên đường cao tốc thì mấy chú choai choai lái xe tải cứ thong thả lừng lững đi giữa đường, ai giỏi đi xe con lách được chỗ nào cứ lách lên mà vượt.

Hôm sau hai anh em tôi lại đi đến khu thành cổ, nơi họ đang tổ chức festival rượu nho. Hai bên đường dài có các quán ăn, quán bán rượu, bán bánh kẹo… cạnh nhau, người đi tấp tập, vui vẻ, ăn, uống. Để ý ông bạn bên cạnh, thấy mắt cứ dán xem cái gì dưới đất, rồi chui cả vào mấy chỗ ngóc nghách ngắm, xông ra thùng rác ngó ngó. Tôi ngại quá, lôi anh ra một chỗ, hỏi:

- Mày ngất ngất, tìm cái gì?.
- Tao tìm rác-  Anh trả lời tỉnh bơ.
- Ui giời ôi, thằng bạn lẩm cẩm rồi.
- Không, năm ngoái tao đi food festival ở Vũng tàu, rác và đồ ăn thừa dân ta vứt dài cả 3 cây số, chỉ nhìn cảnh ấy mà những cái mình đã ăn muốn chui ra lại. Vừa rồi tao thấy một thằng tây „vô gia cư”, nó xin ăn cái đồ ăn thừa của người khác, ăn xong nó mang thìa đĩa nhựa bỏ vào thùng rác. Đúng là ngược đời.

Chuyện mới gần đây báo Hung đăng: một bác nông dân bắt được ở vườn nhà mình con chim ưng bị thương, bác chăm chút rồi mang tới bác sỹ thú y ở làng. Biết là loại chim này quý hiếm, ông bác sỹ và một vài dân làng bỏ tiền túi ra mua thuốc, bỏ công sức ra chăm sóc, hai tuần sau chú chim ưng hồi phục, họ vui vẻ mang ra rừng thả nó về với thiên nhiên. Cũng chỉ một tuần sau, phòng quản lý môi trường và thiên nhiên của tỉnh cử người xuống thanh toán mọi chi phí chữa bệnh với dân làng cộng với lời cám ơn (không bằng khen, huân chương).

Báo ta cũng có đăng vụ cụ rùa Hồ Gươm. Sau nhiều cuộc họp liên cơ quan, nhiều hội thảo lớn với sự có mặt của các giáo sư tiến sĩ đầu nghành đã đưa tới quyết định bắt cụ lên bờ. Đơn vị chịu trách nhiệm bắt giữ cử một chị nhanh nhẹn ra chợ Đồng xuân, „múc” ngay tấm lưới bắt cá hạng re rẻ, loai „giá mặc cả 200 nghìn viết hóa đơn triệu rưỡi”. Khổ nỗi loại lưới này bắt cá rô cũng còn khó, thành ra cụ rùa ta vẫy tay đánh nhoằng một cái đã thoát khỏi lưới ngay. Lại họp bàn hưóng xử lý khác.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Cảm ơn bạn đã xem bài viết này. Hãy để lại ý kiến hoặc chia sẻ của bạn cùng tác giả nhé. Nhớ để lại tên để LHSVN còn cảm ơn bạn.