Trang tin từ LHSVN.com.vn

Trang tin từ LHSVN.com.vn
CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI LHSVN.com.vn.

Thứ Ba, 31 tháng 5, 2011

TÍM BẰNG LĂNG, NƠI ĐÁY MẮT... BẰNG LĂNG

Hà Nội mùa này ngập phố màu tím. Cô bạn tôi say mê bằng lăng, đợi từng ngày hoa nở.

Cái giống hoa đến lạ, chỉ nở đúng năm ngày là nhạt tím. Cây trước, cây sau, cả phố phường đủ tông màu sắc tím. Từ đậm tới nhạt, làm lu mờ cả sắc đỏ chói chang của phượng vĩ đầu Hạ.

Mỗi sáng đi làm, ngẩn ngơ ngắm hoa, chợt quên cả chuyện đang phải nhích từng vài cm một giữa dòng người đông nghịt. Có khi nào 50 tuổi đến nơi rồi, mà vẫn còn xao động vì một sắc hoa tím, như thế có được gọi là bình thường không nhỉ?!

Chợt thấy tiếc vì mấy ngày anh vắng nhà bằng lăng còn chưa nở, mai mốt anh trở về hoa tím sẽ nhạt mất đôi ba phần. Chợt thấy chông chênh, mong manh, giống những ước mơ giản đơn mà chẳng bao giờ, chẳng thể nào vẹn toàn được.

Bữa cơm chiều có hai món rau, một thịt, một cá và không có hoa, chẳng có sắc tím nào trên bàn ăn. Anh trở về với mấy hộp gia vị súp cá kiểu Hung, vài cái gọt rau quả, đập càng cua, ép tỏi, nghiền khoai tây... cứ như một bà nội chợ "chính hiệu". "Tâm hồn ăn uống" chẳng liên quan gì đến bằng lăng, nhưng lại làm tôi xao động. Đàn bà thật dễ tổn thương, dễ lấy lòng, dễ bị làm xúc động.

Thế cho nên, bằng lăng ngập trời, cũng chẳng thể nào tím hơn... sắc hoa nơi đáy mắt!


Phương Hoa

......
BẰNG LĂNG TÍM

...“Thôi, giờ chỉ còn bằng lăng tím trên sân
Mối tình học trò giờ tung cánh bay
Ôi, tình đầu, làm sao cố quên những kỷ niệm xưa
Ước mong sao, tình đến lại một lần”...


Tôi vừa nghe vừa lẩm nhẩm hát theo giai điệu quen thuộc ấy. Bài hát gắn với những ký ức về mối tình đầu của tôi. Dòng chảy thời gian cuốn trôi đi của tôi tất cả, những tình cảm trong sáng, những ngây ngô thưở nào, và cả anh. Ngày ấy khi nghe anh đàn, tôi luôn cảm thấy có gì đó gờn gợn mỗi khi đến đoạn “thời gian đâu biết rằng, vô tình đánh mất người xưa”. Và rồi, như sự tất yếu của một quy luật, chúng tôi đã đánh mất nhau...

Nhiều khi tôi tự hỏi, có bao giờ anh nhớ đến bài hát đó? Có bao giờ anh nhớ đến nhánh bằng lăng tôi hái tặng anh? Sợ hoa kia sớm tàn, tôi không đưa anh cành hoa tươi mà chụp một tấm ảnh, bên cạnh nhánh hoa viết một lời tỏ tình vụng dại. Trong tấm ảnh ấy, màu hoa sẽ còn tươi mãi... Nhưng, anh có còn giữ nó lại hay thôi?

Cứ mỗi mùa bằng lăng nở, tôi lại tự cho phép mình ngắm hoa và nhớ anh, nhớ đến bài hát và mối tình ngày đó. Tôi nhớ những chiều mùa hè anh chở tôi trên chiếc xe đạp, mồ hôi ướt đẫm cả lưng áo, những trưa nắng cùng đi học về, dù nhà anh ngược đường với nhà tôi... Tôi nhớ những buổi tối vừa ôn bài, vừa chờ tin nhắn của anh, ngày ấy, anh chưa có điện thoại, phải “mượn” của bố để nhắn cho tôi... Tôi không thể quên được cái giai đoạn khó khăn của cuộc đời mình, khi tôi tưởng rằng tôi sẽ không thể đỗ trường đại học mà tôi hằng mơ ước từ thưở nhỏ. Cánh cửa tương lai với tôi như đóng lại, bầu trời như đổ ập xuống đầu. Anh đã ở bên và nói với tôi rằng: “ Dù chuyện gì xảy ra, vẫn có anh ở bên cạnh em”. Tôi không trượt. Chúng tôi đã cùng đi học xa nhà. Đến bây giờ tôi vẫn không hiểu chuyện gì đã xảy ra, chỉ biết rằng, anh không còn ở bên tôi nữa.

Tôi không còn trẻ để yêu anh cuồng nhiệt. Tôi chỉ dành cho anh một góc nhỏ riêng biệt trong tim.

Ngày ấy, khi chia tay, tôi cứ nghĩ sẽ không bao giờ yêu ai nữa. Và tôi cũng tưởng rằng, tôi sẽ sống cô đơn nhưng đổi lại là tôi không phải dựa vào ai. Tôi tự do tự tại và tôi sẽ không sợ mất ai mãi mãi. Nhưng rồi, theo thời gian, vết thương ấy lành lại. Và, tôi đã lấy chồng.

Tôi không biết nhiều tin tức về anh. Nhưng nghe đâu anh cũng đã có gia đình, anh cưới được một người vợ giỏi giang và có một bé gái xinh xắn kém con trai tôi chừng hai tuổi. Có lẽ anh cũng yêu gia đình bé nhỏ của anh, giống như tôi yêu chồng và cậu con trai của mình.

Nhiều năm đã qua đi, mỗi khi hơi thở của mùa hè nhuộm tím những gốc bằng lăng, tôi lại nghĩ đến anh, đến mối tình còn dang dở. Ở nơi xa ấy chắc anh đang hạnh phúc. Bởi tôi vẫn cầu chúc cho anh. Trái tim anh giờ chắc không còn lạnh. Nó đã được sưởi ấm. Trái tim tôi giờ đã không còn đau âm thầm. Vì, tôi đã tìm thấy sự bình yên...
Thủy Diệu

(Theo Vnexpress)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Cảm ơn bạn đã xem bài viết này. Hãy để lại ý kiến hoặc chia sẻ của bạn cùng tác giả nhé. Nhớ để lại tên để LHSVN còn cảm ơn bạn.