Trang tin từ LHSVN.com.vn

Trang tin từ LHSVN.com.vn
CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI LHSVN.com.vn.

Thứ Năm, 21 tháng 7, 2011

KIẾP BỤI ĐỜI NGƯỜI 2: QUÁN TRỌ


Mấy năm gần đây tôi hay mất ngủ. Phần vì căng thẳng công việc, phần vì tuổi già đến sớm (?). Nhiều hôm về đến nhà chỉ còn chó vẫy đuôi đón, gác cổng soi đường. Lên giường dù muộn thế nào nhưng tôi cũng thường phải đọc dăm ba trang sách mới chợp mắt được. Có khi chợt tỉnh dậy thấy đèn tường còn sáng chói, có khi ngủ vùi trong cơn mơ lẫn lộn. Tôi hay mơ lắm.

Lúc thấy người đẹp kề sát bên mà chân tay nặng nề không sao cất lên được để giữ người đẹp trong vòng tay, khi thấy bên đường có bóng người quen, vẫy tay cười nói, mà tìm mãi không có đường sang, dòng xe cộ đi hoài chẳng ngừng. Rồi lại có hôm cười nói vui vẻ với người bạn học cũ từ thửa nào, lâu lắm rồi không gặp lại… Và tôi thường hay thức giấc vì bất kỳ một tiếng động nào chợt đến, tiếng chó sủa nhà bên, tiểng còi xe tải chạy vội, hay tiếng chuông điện thoại đặt giờ. Lúc đó dòng suy tưởng mung lung dường như rơi phịch xuống thực tại, và tôi hiểu, tôi vừa trở về từ cơn mơ, và tôi vẫn nằm trên giường. Tôi trườn người, ngọ nguậy, hé mắt nhìn ánh sáng mờ ngoài khung cửa.

Tôi đã về với thực tại. Tôi dần tỉnh thức. Có lẽ tiếng gọi thức tỉnh cũng không khác mấy , khi bạn đang đi miên man trong dòng đời, đến những điểm ngoặt, khúc rẽ, tiếng động bất chợt rọi vào tâm trí làm bạn phải bừng tỉnh đối mặt với những lựa chọn, thách thức nào đó. Và ngày mới dần đến trong hành trình đời ta. Nhà thơ Hồi giáo vĩ đại (thế kỷ 13), J.Rumi có nhắn nhủ ta:

 “Đời người như quán trọ.
Sáng nào cũng có khách phương xa
Vui buồn, hèn sang, sơ thân
Dẫu không mời chào vẫn đến

Hãy cứ ân cần tiếp đón!
…Và biết ơn bất kỳ ai tới,
Vì họ là sứ giả đến thăm
Được cử tới từ chốn trời xanh…”

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Cảm ơn bạn đã xem bài viết này. Hãy để lại ý kiến hoặc chia sẻ của bạn cùng tác giả nhé. Nhớ để lại tên để LHSVN còn cảm ơn bạn.